Gió lạnh của mùa đông khiến con người ta rộn rã, vội vàng hơn thì phải. Thấp thoáng đâu đó, ta bắt gặp bóng dáng những bông cúc họa mi trắng muốt. Mùa của em, không quá rực rỡ nhưng cũng đủ lay động bao tâm hồn.
Tối mùa đông, ngồi xem ti vi, khi cô phát thanh viên đọc “Ở phía bắc đang có một bộ phận không khí lạnh…”, mẹ thường hay thở dài bâng quơ rồi than: “Lạnh quá như này làm sao mà sống nổi…”. Nghe nhiều lần câu đó, đôi khi mấy đứa trẻ con bật cười, bà lo xa quá, ti vi báo vậy nhưng chắc gì lạnh đã đến nhà mình, mà có đến thì áo ấm, chăn nệm đầy ra đấy, làm sao mà chết vì lạnh được… Ngó mấy đứa cháu, mẹ lắc đầu…
Nghe mẹ than vậy thì lại nhớ những “mùa đông ở quê” lạnh đến tê người. Tối đến nhà nào cũng phải có bếp than âm ỉ cháy để chống lại giá lạnh luồn qua khe cửa. Trẻ con thường mang sách vở đến ngồi bên bếp lửa, vừa ê a học bài mà mắt cứ díp lại vì hơi ấm của than. Người lớn hay kể chuyện xưa, rồi lo trời cứ lạnh mãi thì có nhà hết gạo ăn, mà tết nhất sắp đến nơi rồi…
Năm nào cũng vậy, mùa đông đến luôn làm người lớn âu lo, trẻ con thì thích những buổi tối chuyện trò rù rì bên bếp lửa, nghe những lời than vãn quen thuộc và ngủ thiếp đi bên nồi than âm ỉ…
Nhiều mùa đông ở quê trôi qua như thế, để người lớn tóc mỗi ngày một bạc, trẻ con thành thiếu nữ, mỗi mùa đông má lại đỏ hồng bên bếp lửa than…
Và có nhiều mùa đông ở phố, vùi mình trong chăn ấm, đọc một cuốn sách gì đó, thấy mùa đông thật êm đềm, vậy mà đôi khi chợt giật mình thảng thốt khi nghe mùi khói than hoa từ nhà ai đấy.
Rồi nhớ có một tối mùa đông đọc cuốn truyện ngắn của một nhà văn trẻ, thấy nước mắt chẳng biết tự lúc nào đã lăn dài trên má khi hình dung cảnh cô bạn văn xa xôi đang “cầm cây chổi ra quét sân, đứng trong gió đầm đìa” rồi ngẩn ngơ tự vấn: “Chắc tại gió quá dịu dàng, nên có cảm giác gờn gợn buồn, có cảm giác như gió mồ côi, cúi đầu hiu hắt đi giữa đời. Hay tại tôi đã già, đã nhận ra không mùa vui nào là vui trọn”… những khi gió bấc về ở cuối mùa đông…
Nhiều năm ở phố, tôi đã quen với những mùa đông không có nồi than âm ỉ cháy. Đôi khi những sớm mai sửa soạn khăn áo đến trường lại chợt nhớ những mùa đông đã xa, khi mình còn bé và mẹ đưa đến trường trên chiếc xe đạp cọc cạch.
Lớp học cũ có bức vách bằng tre không che nổi cái lạnh mùa đông, lũ học trò lũn cũn gò lưng trên những chiếc bàn học quá khổ, đôi tay nhỏ bé run lên vì lạnh nhưng vẫn nắn nót viết những con chữ đầu tiên lên chiếc bảng gỗ lủng lẳng mảnh giẻ lau nhiều màu. Tan học, nhiều đứa bạn phong phanh áo đi bộ qua những cánh đồng rộng để về nhà trong giá rét…
Bây giờ thì sao nhỉ? Trẻ ấm cúng tới trường, chữ viết cứ dần thay bằng những dòng gõ máy tính. Ai cũng vội vã bắt kịp nhau trong nhịp sống hiện đại. Có ai còn chút thời gian nhìn mấy đứa trẻ lang thang đang co ro trong manh áo rách, các cô hàng rong tất tưởi chợ sớm… Chắc cũng chẳng còn ai dậy thật sớm, chui ra khỏi chăn để ra đường mỗi sớm mai, đón cái tinh khôi của đất trời.
Đôi khi chợt nghĩ, bản thân ta cũng bị dòng đời cuốn đi với những thứ lo toan tầm thường, những giấc mơ hoa phù phiếm. Những thói quen cũng thành” công nghiệp hóa”.
Sống chậm! Nghe có vẻ xa xỉ ở cái cuộc sống này quá chăng?
Chào mùa đông.
-st-